Hai cha con.

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to.

Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay.

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường,phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được.


Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay.
Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy,

thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi.
Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!".
Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình.
Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "An đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội."
Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp.

Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết.

"Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói.

Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve.

Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này.

" "Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động.

Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ.
Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ.

Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò."
Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng.

" Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.

Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa.
Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán.
Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ.


Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng.


Cùng lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

(sưu tầm)

Read more...

Signs(video)

Signs là câu chuyện cổ tích nơi công sở khi đôi nam nữ vô tình thấy nhau qua cửa sổ. Họ làm quen qua những tờ giấy viết vội và luôn nhớ đến nhau dù chưa từng nghe giọng nói của nhau. Họ đơn giản chỉ cảm nhận tình yêu qua những thông điệp trao gửi nhau trên giấy.



Read more...

Tình một đêm(Khân Vác)

Read more...

What Is That?



Không ai thương con bằng cha mẹ!!

Read more...

Cô gái “cát” gây sửng sốt trên YouTube




Sử dụng một hộp ánh sáng, âm nhạc đầy cảm xúc, trí tưởng tượng và tài năng vẽ tranh trên cát, Simonova kể lại câu chuyện bi tráng thời chiến tranh vệ quốc Thế chiến II.

Câu chuyện bắt đầu bằng cảnh một cặp đôi ngồi nắm tay nhau trên chiếc ghế dài dưới bầu trời đầy sao. Rồi chiếc máy bay chiến đấu xuất hiện và cảnh tượng hạnh phúc không còn nữa. Thay vào đó là khuôn mặt một phụ nữ đang khóc, và rồi một em bé xuất hiện và người phụ nữ lại mỉm cười.

Một lần nữa chiến tranh lại trở lại với những cảnh tượng hỗn loạn. Khuôn mặt trẻ trung của người phụ nữ nhanh chóng trở thành một khuôn mặt người góa phụ già nua đầy những nếp nhăn và vẻ buồn bã. Sau đó hình ảnh ấy lại biến thành đài tưởng niệm của một người lính vô danh.

Cảnh tượng này được đóng khung trong một chiếc cửa sổ như thể người xem đang ngồi trong nhà nhìn ra đài tưởng niệm. Cảnh cuối cùng là hình ảnh một bà mẹ và em bé ngồi bên trong, bên ngoài là người đàn ông ấn tay vào tấm kính nói lời tạm biệt để ra trận.

Với câu chuyện được kể lại bằng cát của mình, cô gái sinh năm 1985 đã chiếm giữ con trái tim khán giả. Màn trình diễn dài 8 phút rưỡi của Simonova như thể một tác phẩm bậc thầy làm lay động sâu sắc những người dân Ukraina. Khán giả không kìm được những tiếng thổn thức khi theo dõi cát biến ảo dưới bàn tay tuyệt vời của cô.

Video trình diễn của Kseniya Simonova trong cuộc thi Ukraine’s Got đã gây sửng sốt với người hâm mộ. Gần như hầu hết trong số 13 triệu người xem Simonova trình diễn trực tiếp qua truyền hình trong cuộc thi Ukraine’s Got Talent đều khóc thổn thức. Ban giám khảo cũng như những khán giả tại studio cũng không thể ngăn những dòng nước mắt tuôn rơi.

Và không chỉ người Ukraina mới yêu thích những câu chuyện của Simonova. Đến nay, video trình diễn của Simonova thu hút hơn 4 triệu lượt xem trên YouTube. Con số này là một hiện tượng khác thường cho một clip của một nghệ sĩ ở một nước ngoài Anh và Mỹ, đặc biệt là khi rất ít người xem có thể hiểu được những dòng thông điệp được viết bằng tiếng Ukraina.

Những bức tranh cát của Simonova mang đến sự bình lặng, rồi những xung đột. Một cặp đôi ngồi bên nhau trên chiếc ghế tựa bỗng chốc hóa thành một khuôn mặt phụ nữ. Một cuộc đi dạo êm ả bỗng trở thành một thảm họa. Một góa phụ đang khóc thổn thức bỗng chuyển thành chiếc đài tưởng niệm một người lính vô danh… Simonova đã giữ cho câu chuyện kể của mình liền mạch bằng bàn tay khéo léo “làm phù thủy” với cát…

Thành công ùa đến khiến Simonova vô cùng ngạc nhiên. Người mẹ trẻ này cho biết cô hạnh phúc được sống với chồng và cậu con trai nhỏ ở Evpatoria (một thành phố nhỏ ở Ukraina) và sẽ không đi đến các nước khác để kiếm lợi từ lượng fan khổng lồ khắp toàn cầu của mình.

“Tôi tham gia cuộc thi bởi vì tôi muốn giúp một em bé đang cần làm phẫu thuật. Tôi không định làm cả nước tôi phải khóc”, Simonova tâm sự về quyết định tham dự cuộc thi Ukraine’s Got Talent. Simonova đã dùng khoản tiền thưởng gần 120.000USD để mua một căn nhà nhỏ và lập một quỹ từ thiện cho trẻ em.

Xuân Vũ (Theo Telegraph/Guardian/Russianwomen)

Read more...

Tùy bạn nghĩ!!!!!!!!!

"Hồi đó, lúc có chồng, mình thường yêu cầu anh làm chuyện ấy. Lúc mới biết làm chuyện đó, mình thích lắm và cứ yêu cầu anh ấy làm liên tục, ngày nào cũng phải làm, có ngày làm vài lần, sáng làm, chiều làm, tối về cũng làm. Đôi khi anh ấy cũng mất sức vì chuyện ấy bởi phải khom lưng nhiều quá, lúc nào cũng ở tư thế cúi người xuống, còn mình thì cứ nằm ngửa người ra mặc sức cho anh ấy làm. Sau này không biết nghe thông tin ở đâu, có lẽ là đọc trên báo, anh ấy khuyên mình không nên làm chuyện đó nhiều quá, vì nó sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhất là cái "chỗ đó", làm nhiều và làm hoài như thế thì lỗ sẽ rất to và sẽ thường xuyên bị chảy nước, không tốt. Thế là về sau, mật độ làm chuyện ấy của mình ít lại nhưng thật ra thì vài ba ngày mình lại đòi anh ấy làm cho mình một lần. Thế cũng sướng hơn là không làm gì.

Về sau này, không còn sống chung với chồng nữa, nhớ chồng thì ít mà nhớ "chuyện kia" thì nhiều. Nhiều lúc cũng bức xúc lắm, muốn tìm ai đó làm giúp chuyện đó nhưng cũng thấy ngại ngại thế nào vì muốn làm chuyện ấy thì buộc người đó phải khom người xuống còn mình cứ thế mà vật vã nằm ngửa ra cho người ta làm thôi, phê không chịu được. Có lần, muốn quá, mình kêu đại người bạn gái rất thân làm giúp chuyện ấy. Người bạn gái thấy mình có vẻ rất ham muốn nên cũng nhiệt tình giúp đỡ dù nó chưa làm chuyện đó lần nào với ai, mình phải hướng dẫn cho nó phải làm như thế nào, phải từ từ ra sao, đưa cái công cụ (mà mình tự làm) vào cho thật nhẹ nhàng và xoáy đều trong cái lỗ đó của mình. Nhưng eo ôi, thật sự là thất bại. Người bạn gái ấy vì chưa có kinh nghiệm nên đút thật mạnh cái công cụ vào một cái "rột" làm mình đau thấu xương và giựt cả người lên, kết thúc. Miệng thì cám ơn nó mà lòng phát tức vì không thể nào thỏa mãn.

Một ngày nọ, (hình như mới hôm qua), mình quyết định "tự xử". Vì mới làm lần đầu nên mình đứng trước gương, đứng sát vào gương và bắt đầu lấy tay banh cái lỗ ra cho thật to, đưa cái công cụ kia vào lỗ từ từ, cũng hơi nhoi nhói vì lâu nay lỗ không có ai làm nên hơi bị khít. Dẫu sao thì tự làm thế này hơi cực nhưng vẫn an toàn hơn là để cho tùm lum người làm. Lỗ bắt đầu giãn ra một chút, công cụ vào dễ dàng hơn và sâu hơn. Khi vào được hẳn bên trong rồi, mình bắt đầu lấy tay xoáy đều công cụ, xoay và xoáy nhè nhạ. Má ơi, không thể tả, người minh như chết trân vì sướng. Muốn nằm xuống để làm tiếp ghê nhưng sợ công cụ rớt ra ngoài, rồi tuột hết cả hứng. Nước bắt đầu chảy ra, lúc đầu còn rịn rịn, lúc sau tràn hết cả ra ngoài... thật là sướng mê ly. Trong lúc sướng đó cũng không quên nghĩ rằng lần sau làm sẽ nằm xuống trước rồi cầm cái gương soi cũng được, không cần phải đứng như thế này, lúc phê thì hơi đuối...

Xong việc, khoảng 1,2 phút gì thôi, mình bắt đầu rút cọng tóc ra ngoài lỗ ghèn ở con mắt bên trái và lấy khăn giấy chùi nước mắt nãy giờ chảy trên má. Bắt đầu làm qua lỗ ghèn ở con mắt bên phải. Tự làm thế này được thì mai mốt mình sẽ tự xử dài dài, không cần ai giúp nữa..." (Trích blog của ai đó)
( Sưu tâm)

Read more...

Mẹ!!!!!!!!!!!

Read more...

Bà giá khó tính (I don't care chế)

Alô (hình như thế)
Alô bà thông gia hả?
Ừ, tôi nè!
Tôi mới mua cái nhà nhá!
Ủa, vậy hả?
Mời bà sang nhà tôi chơi nha!
Ớ...
Làm bữa liên hoan nha!
Chuẩn bị luôn cả một phần quà cho tôi nha!
Ok Ok!
Ok
Ooooooooooooh
Oh Oh Oh Oh Oh!
Ooooooooooooh
Oh Oh Oh Oh Oh!

Buổi sáng bước xuống phố thấy đông lạ thường.
Dòng người nhộn nhịp đi lao nhanh thấy ghê.
Chợt trông thấy có xe tiến đến gần...
Và vút qua như gió điên cuồng.
Chạy nhanh mà lại ga lên mọi người rú.
Oh Oh Oh!
Một bà lão bỗng đi ngang qua luống cuống nên mới suýt đâm...
Bà kêu lên: "Tiên sư cha đi kiểu gì thế cái thằng kia nhá...
Mày đi không để ý đến bà...
Bà sẽ đi tìm đến tận nhà...
Bà sẽ tố tất cả cho ****** nhá!"
Oh Oh Oh!

Sau khi la ó xong bà vội lên trên vỉa hè...
Ngồi nghỉ và lôi cái bánh mỳ ra chén.
Ăn xong lấy thêm ra 6 cái xúc xích với gói xôi...
Oh Ooh No!
Ăn thế thôi không no quá rồi...
Để dành bụng tí nữa chén tiếp bữa liên hoan của ông thông gia vừa mua cái nhà.
Làm thịt con gà.
Mời bà đến chung vui và phải nhớ kèm một phần quà.
Bà vui thấy ghê ê ê ê ế ê...
Nhìn yêu thế ế ế ế ê ề...
Bà đi bắt xe ê ê ê ế ê...
Phải mất vé ế ế ế ê ề...
Thôi xin miễn đê.

Cậu phụ xe mắt cứ liếc liếc soi nên bà mới lắm mồm...
Nào là nhìn thì nhìn đàng hoàng rõ ràng...
Đừng có super soi cái thân bà...
Còn đâu thân phụ nữ nõn nà...
Mà liếc mới đong mới đưa mà nhòm ngó.
Ooh Oh Oh!
Cậu phụ ngồi nghe và im thin thít không nói được một câu gì...
Bà thấy tức tức khi không có người soi mói nên bà mới nói.
Buổi sáng hôm nay đã bực mình...
Lại thêm anh kia dám đưa tình.
Giời ơi sao thân tôi khổ thế hả trời?

Oh Oh Oh!
Đến bến xuống tới nơi và đã thấy có người...
Vội vàng chạy đến xung quanh mà săn đón:
"Em ơi lên xe anh sẽ không lấy đắt anh lấy rất đúng giá".
Oh Ooh No!
"Anh tránh ra, xin anh tránh xa...
Mà còn tiến đến tôi không khách khí và sẵn sàng cho anh ăn một chiêu đấy nha...
Xin hãy tránh ra kẻo lại mất một số cái duy nhất về nhà lại phiền.
Bà vui thấy ghê ê ê ê ế ê...
Nhìn yêu thế ế ế ế ê ề...
Vui thấy ghê ê ê ê ế ê...
Nhìn yêu thế ế ế ế ê ề...
Bà vui thấy ghê.

Còn 2km nữa mới tới đến nơi mà bà mong đợi suốt bao lâu...
Bà đang phân vân quyết định đi bộ hay là gọi người nhà ra đón.
Mà nếu như mình có đi bộ cái chân mình cũng không chắc đi được...
Mà nếu như gọi đến ai lại mất công vì biết đâu bận gì đấy.
Thôi quyết định gọi cho nhanh vì tôi thương cái chân tôi.
Alô ông thông gia ơi cho người mau mau đến đón tôi...
Từ sáng đến giờ đi bao nhiêu nơi đau hết cả đầu ông thông gia ơi tôi đã đến nơi...
Gặp bao chuyện rắc rối trên đường đi từ sáng...
Ông mau gọi người đến số 7 Hàng Tám nha...
Ôi tôi mệt quá trời!
Ăn thế thôi, không no quá rồi...
Để dành bụng tí nữa chén tiếp bữa liên hoan của ông thông gia vừa mua cái nhà...
Làm thịt con gà.
Mời bà đến chung vui và phải nhớ kèm một phần quà.
Một ngày đi là thế
Bà vui thấy ghê ê ê ê ế ê
Nhìn yêu thế ê ế ế ê ề
Bà đi bắt xe ê ê ê ế ê
Phải mất vé ế ế ế ê ề
Thật là lắm chuyện.

Read more...

Ngưỡi Mỹ dạy bài "Cô bé lọ lem" !!!!

Giờ học văn bắt đầu. Hôm nay thầy giảng bài Chuyện Cô bé Lọ Lem.

Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.

Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?

Học sinh (HS): Em thích Cô bé Lọ Lem Cinderella ạ, và cả Hoàng tử nữa nhưng không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.

Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?

HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm.

Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ). Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy.

HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.

Thầy: Vì sao thế?

HS: Vì… vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.

Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?

HS: Vì có cô tiên giúp ạ. Cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.

Thầy: Đúng, các em nói rất đúng. Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?

HS: Đúng ạ.

Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không?

HS: Không ạ.

Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt. Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?

HS: Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.

Thầy: Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?

HS: Chính là Cinderella ạ.

Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cho Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào?

HS: Phải biết yêu chính mình ạ.

Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?

HS: Đúng ạ, đúng ạ!

Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không?

HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.

Thầy: Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô Bé Lọ Lem – chú thích của người dịch) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này có ai trong số các em muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?

Tất cả học sinh hồ hởi vỗ tay reo hò.

(Nguồn: vnexpress.net)

Read more...

Một Vòng Trái Đất(Hay)


Đố các bạn biết trên thế gian này, khoảng cách nào là xa nhất
Nó không phải là quãng đường cưỡi đà điểu của Hugo cứu dzợ và lũ trẻ
Không phải là khoảng cách 15 câu hỏi để lấy 120 triệu của chương trình “Ai là Triệu Phú”
Cũng kô phải là khoảng cách từ nhà máy vedan đến dòng sông Thị Vải
Mà đó chính là một khoảng cách bất kì nào đó nếu ta dùng xe máy

Các bạn không tin ư ? Vậy thì các bạn hãy lắng nghe câu chuyện nặng mùi xăng của đôi bạn tình dưới đây nhé

[Anh]Trái đất cứ lặng lẽ quay. Xăng vẫn cứ lặng lẽ tăng. Lâu lâu xuống có xíu rồi thôi. Lâu lâu xuống có thấm dzô đâu

[Em:] Trái đất cứ lặng lẽ quay. Xăng vẫn cứ lặng lẽ tăng. Xa nhau không phải không đủ xe. Xa nhau vì anh hết tiền. Em yêu xăng ?

[Anh:] Anh cũng yêu xăng

nhưng em yêu xăng còn hơn yêu anh

Và điều đó vẫn in sâu vào tâm trí của anh. Trời ơi đau quá, em cần xăng hơn cần anh. Thôi thì em cứ đi thật nhanh

[Em] Em biến liền, hôk dám phiền. Mà hình như anh chưa đưa tiền xăng.
[Anh:] Trời ơi chắc chết.
[Em:] Đưa tiền ih.
[Anh:] Anh lặng đi , anh ngồi vắt bóp ra tiền xăng! Kô dám nhìn, còn có mấy tờ, Có mấy ai mà số đen như là tui


[Anh] : Một vòng trái đất
Người ta thường nói có người đã đi một vòng lớn.
Cuối cùng cũng gặp lại nhau

[Em] : Chỉ đáng tiếc là giờ đây anh đi bộ, còn em đi tay ga bên người ta. Cho anh cái xe đạp điện cũng kô bằng đâu ha

[Anh] : Một vòng trái đất.
Đến cuối cùng hai người đều có hai cuộc sống riêng.
Hai thế giới riêng.
Mà trong hai thế giới đó.
Thế giới nào cũng cần phải có xăng của đối phương

Vậy thì theo các bạn, kiểu chuyện tình bốc mùi xăng như trên sẽ kết thúc ? Tôi không nghĩ thế, Việt Nam là nhiều xe máy nhất thế giới. Và chuyện tình kiểu này cũng là nhiều nhất trên thế giới

Read more...

  © Blogger template On The Road by Ourblogtemplates.com 2009

Back to TOP